Yêu Thầm

Có một người yêu tôi từ lâu lắm,

Viết tên tôi trong lòng bàn tay Người.

Bước tôi đi, Người theo ngay sát gót,

Sợ một ngày tôi lỡ bước sảy chân.

Hướng về tôi trong từng giây từng phút,

Sợ lỡ ra tôi biến khỏi mắt Người.

Từ cao thẳm, Người hạ mình nhỏ bé.

Xuống thật gần để ở cạnh bên tôi.

Đi cùng tôi trên muôn đường vạn nẻo,

Dù chân tôi luôn hướng về nơi xa.

Có bao giờ tôi giật mình ngoái lại?

Sau lưng tôi, Người vẫn bước âm thầm.

Người yêu tôi nhưng Người lại chẳng nói

Bên tai tôi toàn tiếng của thế gian.

Tiếng của Người như rơi vào thinh lặng,

Để lại tôi, hồn cứ mãi ngu ngơ.

Làm cho tôi biết bao điều tốt đẹp,

Mong tôi sống và sống thật dồi dào.

Người âm thầm an bài đời nhỏ bé

Chỉ mong tôi, phút hiện tại an yên.

Người yêu tôi nhưng Người không lộ diện,

Hình bóng Người tôi chẳng hình dung ra.

Như không khí, Người ở ngay bên cạnh,

Gần thật gần nhưng lại cũng thật xa.

Gọi tên Người, tôi chẳng thể gọi được.

Quả thực Người như không khí của tôi.

Không hình dạng, không mùi vị, màu sắc

Ấy thế mà không thể thiếu một giây!

Nếu ai hỏi, yêu thế nào là khổ nhất

Trả lời ngay, yêu thầm đấy người ơi!

Vì sợ rằng nếu một ngày tỏ lộ

Lời nhận được lại khiến lòng đau hơn.

Vậy mà Người chọn yêu tôi thầm lặng.

Không ồn ào, không vồn vã, đón đưa.

Cứ âm thầm dõi theo và chăm sóc,

Mong một ngày, hai ánh nhìn gặp nhau.

Này Người ơi yêu vậy có mệt mỏi,

Có chán chường, có nản chí, chùn chân?

Người trả lời, đã yêu là hạnh phúc

Tình đáp tình là hạnh phúc nhân đôi.

Vậy Người sẽ đợi ngày tôi quay lại

Nhìn thấy Người vẫn đang ở ngay sau

Bước từng bước, hai dấu chân hòa một

Nói thật nhẹ: “Ta vẫn ở bên Con”!

M.LVTT