Điều Gì Để Lại Cho Con – Niềm Tin Vào Chúa

Trên đời chúng ta luôn luôn cần một điểm tựa. Thường tình cho thấy chỉ có những người yêu thương chúng ta mới là điểm tựa vững chắc nhất, như cha mẹ, vợ chồng, con cái hay anh chị em, và một số người thân thương… Những khi cần, chúng ta có thể tựa nương nơi họ để đứng vững và tiếp tục bước đi… Nhưng phận người, dù thân cận đến đâu cũng không thể ở bên chúng ta mãi mãi, cũng không thể đồng hành với chúng ta trong mọi giây phút. Và nhiều lúc không hiểu chúng ta. Nhưng có một NGƯỜI thật sự yêu thương chúng ta hết mình. Một NGƯỜI mà chúng ta có thể chạy đến nương tựa bất cứ nơi đâu, và bất cứ lúc nào trên chặng đường lữ hành của chúng ta. Làm sao để con em biết, gặp gỡ và cảm nghiệm được điều này? NGƯỜI đó là AI?

Chính Thiên Chúa là NGƯỜI mà chúng ta có thể tin tưởng hoàn toàn và phó thác tương lai đời mình vào tay Ngài. Vậy còn điều gì quý giá hơn là làm sao để con em chúng ta cảm nghiệm được điều này, và biết tìm đến với ai trong suốt cuộc hành trình bảy, tám mươi năm đầy thách đố? Cha mẹ hay người lớn cần đưa con em đến với:

  • Một Người luôn đồng hành với con em chúng ta trên mọi nẻo đường.
  • Một Người luôn yêu thương, và luôn đem điều tốt lành cho con em chúng ta, dù đôi khi Ngài đã phải dùng “thuốc đắng”.
  • Một Người rất hiểu con em mình.
  • Một Người mà con em chúng ta có thể trút hết mọi nỗi buồn vui cuộc đời.
  • Một Người mà trẻ có thể nương tựa một cách an toàn, vững chắc.
  • Một Người mà con em có thể đặt trọn vẹn niềm tin mà không phải lo sợ bị phản bội vì Người ấy luôn trung tín.

Chỉ có Chúa mới trọn hảo trong tình yêu thương và giúp đỡ. Vậy xin phụ huynh dạy cho con về Chúa. Điều cha mẹ để lại cho con chúng ta NIỀM TIN vào CHÚA. Đây là điều ưu tiên và cần thiết trên hết mọi quà tặng. Làm sao để chuyển tải niềm tin của chúng ta cho con em? Qua kinh nghiệm, chúng ta đã biết có trăm phương, ngàn cách. Ở đây, chỉ xin gợi lên vài ý cơ bản xem như là một cách nhắc nhở nhau.

Trước hết, xin được đưa ra một hình ảnh cụ thể:

Cánh cửa Nhà tạm của Nhà Thờ Đức Bà Lâm Viên Đà Lạt thuộc Dòng Đức Bà của chúng tôi có hình chén Thánh và hai con chim Bồ Nông, loài chim khi không tìm đủ thức ăn cho con, chúng lấy chính máu mình để nuôi con. Hình ảnh này đã gợi cho tôi những suy nghĩ của bài chia sẻ này.

Đây là biểu tượng tình thương. Tình của Chúa đối với mỗi người và tình thương cha mẹ dành cho con. Thương đến cho đi tất cả, kể cả bản thân mình, máu là dấu hiệu của sự sống, hiến máu mình là cho đi chính cuộc sống của mình. Yêu thương là thế đấy!

Có lẽ không ai hiểu tình thương đưa đến việc trao, cho, hy sinh hết… Cho bằng những người làm cha, làm mẹ. Khi trải qua kinh nghiệm nuôi con, chúng ta mới hiểu một cách thấm thía Lời Chúa:

“Không ai yêu thương cho bằng

Kẻ hy sinh tính mạng vì người mình thương.”

Nhiều lần tôi đã được nghe các vị làm cha mẹ chia sẻ:

“Tôi có tiếc gì với con tôi đâu, cuộc đời tôi có còn lo gì cho bản thân, tất cả chỉ vì con tôi thôi.”

Có khi nào quý ông bà lấy chính kinh nghiệm yêu thương con cái để suy nghĩ đến tình Chúa đối với mình không?

Hạnh phúc của con em là chính hạnh phúc của giới phụ huynh. Hầu như các bậc làm cha mẹ thương chăm lo cho cuộc sống của con em còn hơn là của chính mình.

Ai cũng mong muốn nhìn thấy con em mình lớn lên vững vàng trong Đức Tin, bền lòng trông cậy và thờ phượng mến yêu Chúa, thành đạt, chức cao, giàu có… và còn nên Thánh nữa chứ?

Phụ huynh có thể chứng tỏ lòng yêu con đích thực qua những điều cụ thể nào?

Chắc chắn có trăm ngàn cách yêu, sau đây xin cùng phụ huynh đề cập đến một số điều cơ bản.

Cầu nguyện, kiên trì cầu nguyện…

“Hãy truyền đạo đức cho con cái. Chính đạo đức mới làm cho con cái quý vị sung sướng chứ không phải bạc vàng”. Bethoven

Giả như con cháu chúng ta không nghe lời dạy dỗ, nó hư hỏng, khô khan… chúng ta đã và sẽ làm gì? Một gương yêu con rất cụ thể mà có lẽ ai trong chúng ta cũng đã từng nghe nói đến: Trước những đứa con hư hỏng và bỏ Chúa, bà đã làm gì để biến đổi đứa con trai hư đốn của mình trở thành một Giám Mục, một vị Thánh lớn của Giáo Hội, một người yêu mến Chúa hết con tim và hết sức mình.

Điều gì đã làm nên phép lạ này? Xin mời quý phụ huynh suy nghĩ những lời ca sau đây về một người mẹ rất bình thường, nhưng là một người mẹ Thánh: Monica

“Monica, người mẹ mẫu gương,

mười mấy năm trường khóc con xa lạc,

chỉ mong con mau bước trở về,

chỉ mong con mau kíp trở về,

về nguồn Chân Lý duy nhất đời con,

về cùng Thiên Chúa hoan lạc đời con.”

Người mẹ này không mong con trở về với mình, mà mong con trở về cùng Thiên Chúa là nguồn Chân Lý. Cái khác biệt của người mẹ thánh là ở chỗ làm sao cho con quay về với Chúa.

“Monica, trọn kiếp gian trần ước mơ một điều,

chỉ mong con nên thánh nên người,

lời kinh nước mắt lay chuyển lòng con,

lời kinh tha thiết biến cải đời con.”

Một lần nữa, người mẹ này suốt đời không chỉ mong con thành đạt, quyền cao chức trọng hay giàu có… mà chỉ mong con nên thánh nên người.

“Monica, ngời sáng gương lành đức tin can cường…

Mẹ thương con biển lớn không bằng,

Mẹ thương con lội suối băng ngàn,

Tìm con quên hết trăm đắng ngàn cay,

Tình mẹ tha thiết thấu tận trời mây.”

Nước mắt và sự cậy tin kiên vững của Monica đã động lòng Trời, và Chúa đã nhậm lời cầu xin của người mẹ khổ đau nhưng luôn cậy dựa vào ơn Chúa giúp.

“Chúa đã lắng nghe lời,

lời nguyện xin trong âm thầm nước mắt.

Chúa chúc phúc cho người,

hằng cậy trông không nao núng sờn lòng.”

Nt. M. Thecla Trần Thị Giồng, CND-CSA

Tranh vẽ: Hồng Nhung